Từ buổi về xuôi dạy học
Đến đâu trường cũng nghĩa tình
Trường mới thấy tầng gương kính
Vẫn không quên mái trường xưa
Lớp dựng sơ sài tre nứa
Đồi cao cửa nếp gió lùa
Thầy vẫn miệt mài lên lớp
Trò ngoan khuya sớm luyện rèn
Hoa mua nắng mưa vẫn nở
Thủy chung như đất như người
Hỡi ai lên đây dạy học
Nửa đời có nhớ quê xuôi?
Nhớ độ giặc tràn biên ải
Trường xưa lớp cũ hoang tàn
Thầy cô có người Hà Nội
Thương trò không nỡ về xuôi
Hoa Mua bao mùa vẫn nở
Người đi khuất núi xa đồi
Biết đến bao giờ trở lại
Mái trường của tuổi đôi mươi
Hôm nay đâu ngờ gặp mặt
Thầy trò tóc bạc như nhau
Sự đời dẫu bao thay đổi
Nghĩa tình vẫn chẳng hề vơi
Rượu vui rót tràn cả cốc
Mừng thầy sức khỏe dồi dào
Trò ngoan bây giờ thành đạt
Cuộc đời vẫn cứ đẹp sao
Ngày mai ai về Trùng Khánh
Quảng Uyên, Trà Lĩnh, Cao Bình
Cho tôi gửi hồn theo với
Bởi thương nhớ lắm người ơi!
Tạ Tuấn – Giáo viên Văn – Cao Bình
(Ngày 13/11/2011)